Đàn ông trên đời này thật lạ, có những người ra ngoài đối xử tốt với toàn thiên hạ, gặp phụ nữ nào cũng sợ người ta chân yếu tay mềm mà ra tay giúp đỡ nhưng về nhà lại như ông tướng coi vợ là kẻ ở, mặc vợ đầu tắt mặt tối quay cuồng với mớ công việc nhà.
Họ tốt với tất cả phụ nữ ngoài kia trừ vợ mình. Họ tàn nhẫn đến độ một cái nhíu mày của người dưng thì để tâm, còn giọt nước của vợ lại chưa từng muốn lau giúp. Họ ấm áp, nhiệt tình, tận tâm với bao người ngoài kia, về nhà lại lạnh lùng như băng với vợ.
Đàn ông kiểu này, mới chính là kiểu đàn ông nhẫn tâm nhất.
Đàn ông càng tốt với đàn bà bên ngoài thì càng tệ với vợ
Đàn ông chẳng ít người, ra ngoài bắt gặp cô gái nào đang loay hoay dắt xe liền lập tức phi đến giúp, thấy chị em ở cơ quan có việc gì nặng là cũng xung phong làm, đi cà phê, ăn uống với bạn bè cũng không ngại rút ví "Anh mời". Thật ra, những điều ấy vốn cũng bình thường thôi, làm thân con trai sức đội trời đạp đất có vài việc vặt vãnh thế nề hà gì!
Nhưng đáng buồn cười ở đây, là anh ta ra ngoài hào phóng, ga lăng với các chị em là thế, về nhà với vợ bỗng thành một người đàn ông hoàn toàn khác, ích kỷ nhỏ nhen, lười biếng, hẹp hòi. Lắm khi vợ nhờ vài việc đơn giản như rửa rổ rau, đổ bịch rác hay quét cái nhà cũng không buồn giúp chứ đừng nói gì đến việc nặng việc nhẹ khác trong nhà.
Thế mới nói, đàn ông càng tốt với đàn bà bên ngoài thì lại càng tệ với vợ. Ra ngoài, họ muốn chứng minh bản lĩnh, muốn cho mọi người thấy mình là người đàn ông tuyệt vời, ga lăng, tâm lý đến mức nào. Họ chứng minh những điều giả dối cho toàn thiên hạ, nhưng quên mất rằng người mình nên thật lòng đối xử tốt chính là người phụ nữ bên cạnh.
Đàn ông chẳng mấy ai hiểu được rằng, với thiên hạ họ chỉ cần tử tế, còn người họ cần đối tốt ấy chính là vợ con, là gia đình, không thêm ai khác nữa. Với đàn bà ngoài kia, các anh không cần phải chứng tỏ sự bản lĩnh, ga lăng, chịu chơi của mình, các anh chỉ cần về nhà, vì vợ mà làm từ những điều nhỏ bé, tầm thường thôi đã là tuyệt vời lắm rồi. Nhưng lạ thay, đa phần đàn ông trên đời đều làm theo điều ngược lại. Vợ đã chẳng được đối xử đặc biệt thì thôi, ngay cả việc đối xử đồng đều như với tất thảy những người phụ nữ khác cũng không thì làm gì có người vợ nào chịu đựng nổi.
Suy cho cùng, đàn ông xem thường sự tồn tại của vợ, xem thường những công lao, đóng góp, hi sinh, xem thường cảm xúc của vợ là đàn ông cực kỳ dại. Các anh nghĩ rằng vợ là thứ các anh đã có được, đang là của các anh và sẽ mãi ở yên một chỗ chẳng chạy đi đâu.
Nhưng các anh nhầm rồi! Nhẫn nhịn, chịu đựng của đàn bà cũng có giới hạn, mọi đánh đổi, hi sinh không được công nhận, không được đáp trả, đàn bà sẽ tự biết điểm dừng. Đàn bà sẽ hiểu rằng người đàn ông không còn dụng tâm với mình, níu kéo, gắng sức, tiếc nuối không ích gì nữa.
Đàn ông không biết đâu là người cần trân trọng, đâu là người cần đối tốt hơn cả, sau cùng sẽ mất trắng chẳng còn gì. Đàn bà một khi chết tâm, một khi nhất quyết buông bỏ, anh vốn chẳng còn một chút ý nghĩa nữa rồi.
Vậy nên đàn ông phải nhớ, các anh để tâm đối tốt với người phụ nữ của mình cũng chính là để tâm đến hạnh phúc của chính các anh. Các anh có thể nghĩ rằng mất cô ấy thì vẫn còn đầy phụ nữ khác trên đời. Nhưng người các anh đánh mất lại là người phụ nữ duy nhất vì các anh mà hi sinh, sớm thôi, rồi các anh sẽ thấy hối hận khôn cùng trong bất lực.
Đừng lơ là việc quan tâm từ những điều nhỏ bé nhất đến người phụ nữ của các anh, đừng nghĩ rằng thứ gì là của các anh rồi sẽ là của các anh mãi mãi. Kẻo một ngày họ rời đi trong im lặng, các anh muốn bào chữa, muốn hối lỗi, muốn bù đắp cũng không còn cơ hội nữa đâu!
Khánh Chi (tổng hợp)